Đèn vàng vọt! Nhớ 1 người!...
Ghé mua mấy cái bánh bao về ăn khuya! Dạo này hay thức
khuya, đói cồn cào! Mãi mà sao không mập nổi?! Người ta thường hay nói: sống vô
tư 1 chút, hờ hững 1 chút! Bớt nồng nhiệt
đi 1 chút, đơn giản 1 chút... sẽ mau mập!!
Chắc mình thiếu mớ “1 chút” kia!
Bánh bao chiên mini, nhân là củ sắn, nấm mèo băm nhỏ còn
thêm 1 cái trứng cút và được chiên lên. Ngoài dòn, trong mềm cũng lạ lạ!
3K/cái, mua 3 cái đưa 10K... chờ mãi không thấy thối tiền!!!
Bởi vì không vội về, chống xe nhìn xung quanh. Tay thanh
niên bán bánh bao đang cự nự 1 bà lão bán bánh ít(*bánh ít lá gai: bây giờ thường
ít người bán ngoài chợ, chỉ khi đặt thì họ mới làm) ngồi cạnh bên. “sang bên
kia bán kìa! Chổ này tui làm ăn”.
Nhìn bà lão lừng còm, lom khom bưng rổ bánh lủi thủi băng
qua đường mà chạnh lòng. Đời mưu sinh! Không biết con cái đâu cả! Rồi mai này
mình già đi sẽ như thế nào nhỉ?! Có cơ cực thế này không?!
Đâm ra ghét tay thanh niên này! Nhìn cái thân béo trùng trục,
mặt rổ, tóc húi cua... Ở đời người ta thường nhìn nhau bằng ánh mắt ganh ghét,
ghen tị rồi sinh ra thù hằn, đồng tiền làm cho con người mờ mắt, lý trí lú lẫn.
Tình yêu thương, cảm thông đồng loại chợt tan biến đâu mất! Sẵn sàng “gầm gừ”
khi thấy “miếng ăn” của họ sắp sửa bị tranh giành!
Haizzz...! Ngẫm nghĩ và chợt ngao ngán! Ngao ngán ngay chính
cõi lòng của mình! Chỉ 1 việc nhỏ như thế thôi, mình lại đâm ra nghĩ ngợi, héo
hắt!
1000 đồng tiền thối! dứt khoát không thể cho không cái tên bẩn
tính này được!
1000 đồng nhỏ nhoi! Trong lòng chợt đan xen nhiều suy nghĩ:
có thể, tên bán bánh bao này đang nghĩ: “Nhìn bộ dạng bảnh bao thế kia, thèm gì
1000 đồng?!”. Nhìn chăm chăm quan sát xem hắn giả lơ như thế nào, vẫn chưa thấy
động thái nào thể hiện sẽ thối 1000 đồng!!
Trên thế giới này, có biết bao 1000 đồng đang ở trong tình huống
như thế này!? Có thể vì sĩ diện “thôi cho quách nó cho xong!” “coi như bỏ”...
Hay 1000 đồng không đáng để đôi co?!...
Ta cũng như rất nhiều người khác trong số gần 7 tỷ người
trên quả đất này, đang từng ngày lao động, làm việc, chắt chiu từng mỗi 1000 đồng,
để mưu sinh, để lo toan, để chắt bóp... Giá như, hắn ta thối tiền 1 cách trân
trọng, giá như hắn bỏ cái bộ mặt và cái giọng nói khó ưa kia đi, chắc có lẽ
mình sẽ khoát tay “thôi được rồi anh!” và chắc chắn là mình sẽ không phiền 1
chút lòng vì 1000 đồng này! Một điều nữa lớn hơn, hắn ta-tiệm bánh bao này đã mất
đi 1 khách hàng, mình tự nhủ: “dù thèm, dù đói đến mấy, có lẽ đây là lần cuối
cùng mình mua bánh ở đây!”
1000 đồng! tuy nhỏ nhưng cách nhìn nhận, cách nâng niu của mỗi
người khác nhau. Có thể, trong 1 trường hợp nào đó, ta mua 1 vé số 10K chỉ vì cảm
thương, cho 1 vài ngàn cho người hành khất để an ủi rằng: tích đức!... một khi
đã tình nguyện cho đi thì lòng không suy nghĩ. Thái độ “rẻ rúng” 1000 đồng cũng
đồng nghĩa với thiếu tôn trọng, phớt lờ! Suy rộng ra, hắn xem thường công sức của
mình, coi nhẹ mồ hôi và nước mắt của mình... càng nghĩ càng nghiến răng... hừ!
“Anh chưa thối tiền!”
Ánh mắt hắn thoảng giật mình, cầm tờ 1000 đồng bằng 2 tay,
nhấn từng chữ: “3 cái bánh, hết 9
ngàn, anh đưa 10 ngàn, thối lại cho anh
1000”. Ừ, phải thế chứ!
Có bao giờ bạn phải đấu tranh để dành lấy điều đương nhiên
thuộc về mình, của mình? Ta nghĩ chẳng có gì phải e ngại, băn khoăn, một khi điều
đó dù là nhỏ nhoi nhất, nhưng hãy đừng đánh mất nó 1 cách vô nghĩa! Đừng đánh mất
nó 1 cách lãng phí và thờ ơ! Những điều nhỏ bé nhất, bình dị nhất nếu biết gìn
giữ sẽ tạo ra được hạnh phúc lớn! Ta tin như vậy!
...
No comments:
Post a Comment