![](https://farm2.staticflickr.com/1629/26093215281_ba86c6901d_z.jpg)
Thấy một nhành cỏ ba lá(tôi cứ gọi như vậy, cứ tự đặt như vậy,
vì nhiều người nói đó là cây mè đất, hay cây trứng nhảy…tôi cứ tin như vậy và cứ
coi như là nó là cỏ ba lá của riêng mình). Nó đã sắp héo quắt. Cắt vào, vô chậu,
tưới nước, miệng cứ lầm rầm: “cố lên! Sống đi”. Tự dưng có một niềm tin mãnh liệt:
“ai mà thấy có ba lá sẽ gặp may mắn, biết đâu đột nhiên nó mọc xìa thêm 1 lá nữa
thành cỏ 4 lá, chắc là may mắn vô biên - thế không gọi ngây ngô là gì?!
Nó sống! lây lất, queo quắt hết cả tuần rồi nó cũng tược lại,
ra mầm. Ai cũng nói cỏ dại có một sức sống mãnh liệt, nhưng với tôi có được chậu
cỏ ba lá xanh um, là một kỳ tích nho nhỏ.
Sáng sáng ngủ dậy phun cho nó ít nước, ngồi nhâm nhi cà phê chờ nở hoa. Khoảng 9 giờ sáng thì những nụ hoa li ti bắt đầu hé nở, nó nở đến tận
trưa thì bắt đầu cụp cánh lại. Loại cỏ này còn có một đặc điểm nữa là đến tối
nó cũng đi ngủ, ban ngày lá bung thành hình trái tim, đêm xuống lá xếp lại, cành
rủ xuống. Nó cũng có quả, cũng bé li ti, lấy tay nghịch quả, nó sẽ tự nảy ra những
hạt màu đen(chắc người ta gọi trứng nhảy là vậy). Nếu cây cỏ cũng biết nói, nó
có cảm ơn mình không nhỉ?! Nó có thích mình không nhỉ?! Đôi khi trong đầu lại
nghĩ những câu hỏi như vậy, đọc đến đây hoặc một ai đó biết được chắc chắn sẽ
nghĩ ngay: “cái đồ dở hơi!”.
Ngay từ đầu tôi đã nói rồi mà, tôi lại chìm vào trong một
khoảng ngây ngô của đời mình, nhìn vào khung cảnh ấy lại thấy mình cô độc, nhưng
ít ra lại như một “lạc thú cô đơn” và đôi phần thú vị, vì tôi có một niềm vui
nho nhỏ, và tôi vẫn mong chờ một vài điều mới mẻ, may mắn. Tôi vẫn mong chờ cuộc
đời tôi sống lại đúng nghĩa như cành cỏ sắp héo úa kia!
Có vẻ như cỏ cây nó sống thật. Có đất, có nước, là nó sống
và vươn lên, đúng bản năng tươi xanh làm đẹp cho đời. Có chăm sóc, tỉa tót thì
càng tốt, nó làm đúng phận sự, ở một vài hoàn cảnh nó lại là thú vui tinh thần,
làm bạn, làm tri kỷ với người. Trong khi con người càng sống, trải qua dâu bể lại
thấy: con người chẳng thật với nhau bao nhiêu cả!
Cuộc sống mưu sinh thường nhật khiến con người trở nên khôn
ngoan và lọc lõi, khiến con người trở nên tàn nhẫn, vô tình, họ sống với nhau bằng
mặt nạ, chứa đựng nhiều toan tính. Mới nghe câu chuyện của một người quen: Có một
chiến hữu, thề cùng sống cùng chết, cho vay 50 triệu đến hết năm đòi 25 triệu
tiền lãi!! Cũng có một người quen, hết duyên trần tục, xuống tóc xuất gia, lại
bắt gặp tin nhắn tình tự, hẹn họ với người em họ; Sống với nhau gần hết đời người,
tình già khập khiễng gối chăn, họ gạt nhau tinh vi trong lớp vỏ đạo mạo để vẫn
được cung phụng!!...
Mấy hôm này hay lang thang trên Net, tìm tòi, vọc vạch một
vài thứ, tôi chợt thấy rằng: Và thời đại bây giờ, ngay cả trên mạng, đời sống ảo,
con người lại càng có nhiều cơ hội để lừa gạt nhau, lợi dụng nhau… Cắt ghép, thật
khéo, giật tít thật hay, hình ảnh phải thật ngồn ngộn và nóng bỏng. . . đằng
sau đó thể nào cũng kéo đến một vài trang độc hại, thể nào bấm tải về không
dính vi rút, thì cũng dính “sâu”, không “keylog”
thì cũng “backdoor”…
…
Nếu nghĩ đến thật nhiều, đôi khi tôi không còn một chút niềm
tin vào cuộc sống, thật cũng chết mà ảo cũng đứ đừ. Vậy ở thế giới nào thì con
người mới thật thà với nhau?
365 ngày họ sống thật với nhau được bao nhiêu trong số đó? Mà
còn đặt ra ngày Cá tháng Tư làm gì nhỉ?! Bao nhiêu ngày cố sống thật để rồi bị “lừa”,
lại cố nghĩ ra 1 ngày đùa giả, “lừa” giả cho người ta tin đó là thật?!
Tôi chợt nhớ đến một người, ném vào mặt tôi một chữ “LỪA”, cũng
kỳ lạ: 1-4 cũng là sinh nhật của người đó! Cứ gửi lời chúc sinh nhật, lại thấp
thỏm: “có tin hông ta?!”. Sau mọi chuyện, khi mỗi người đều đã té ngửa, ai cũng
dành phần ném cho người kia chữ “lừa” to hơn, tức là ai cũng đáng thương, ai
cũng dành phần ranh giới phía thật, phía thiện.
Thật ra, ngay từ ban đầu, cái thuở mà ít ai ngờ tới lòng người,
trong sâu thẳm mỗi con người, họ đã bày ra sẵn một bản kế hoạch, mà đa phần
mình phải luôn nằm “kèo trên”, lỡ như có chuyện gì, mình cũng ít thiệt thòi nhất.
Ở vạch xuất phát con người ta đã có ý không thật với nhau rồi, chuyện cắt máu
ăn thề, sinh tử có nhau chỉ là đầu môi chót lưỡi mà thôi! Chỉ cần hẹm đi một
chút là đã xách dép, chuẩn bị “phắn” mất tiêu rồi!
Lại nói thêm về cái vụ lòng người, bản tính hơn thua, so đo
và ích kỷ hay còn gọi chung là lòng tham là vốn có sẵn trong máu rồi, không nhiều
thì ít. Gặp điều kiện, hoàn cảnh phù hợp cái bản tính ấy nó biến người ta thành
vô cảm, ác độc và cay nghiệt. Vậy thì, nếu có chọn bạn mà chơi chọn người nhiều
cảm tính một chút, người dễ xúc động, hay mủi lòng… họ ít toan tính hơn, cái
giá của tình cảm đối với họ cao hơn.
(Giá như tui biết được điều này sớm sớm một chút thì bây giờ
đâu có thơ thẫn sáng tưới cây, trưa ngắm hoa. Mà người nào ướt át một chút, “loãng
moạng” thơ văn một chút – giống như tui – cũng dễ chơi lắm nè, cũng cảm tình lắm
nè! Hì)
Quay trở lại kẻo lạc đề, tóm lại cầu Trời khẩn Phật, cho
mình gặp được người nào thiệt thiệt một chút, 365 ngày thật với mình nhiều hơn một
chút. Còn hông thì trồng cỏ ba lá ngồi cầu may mắn vô biên như tui cũng được!
Ở đời gặp được một người là đã duyên lắm lắm, nguyện làm tri
kỷ thì lấy chữ tình, nghĩa làm trọng, bên nhau được phút giây nào là trân quý lắm
rồi, đừng toan tính nhiều quá mà lợt lạt ân tình. Kiếp làm người cả một đời phải
tính toan, phải tỉnh táo, bên cạnh một người để mà thương mà nhớ. Lỡ mai này có
trắc trở vẫn nhớ hoài những giây phút tim mình loạn nhịp, mắt mơ màng như ở cõi
thiên thai.
Tôi vẫn thầm mơ có một người cạnh bên, rồi cũng ngây ngô
cùng tôi tưới cây, rồi ngồi nhìn hoa nở. Đã có nhiều người, nhiều ngày sống
không thật với nhau…
Rồi sẽ có một người…
Rồi sẽ một đời…
Rồi cỏ sẽ mọc bốn lá…
Ngày cá tháng Tư, chúc mọi người “cá” nhau thiệt là giả, hết
cá tháng Tư “cạ” nhau thiệt là thiệt!
p/s: Bài viết có hơi tý tý bi quan, nhưng viết ra rồi, tôi
tin rằng lạc quan sẽ đến. Và ai đọc bài này cũng sẽ nhiều lạc quan và may mắn!
Share và (+)Like ủng hộ nhé!
Bài viết liên quan: “ĐẠP ĐỔ CHÉN CƠM NGƯỜI KHÁC”
“LÒNG YÊU THƯƠNG ĐỂ LÀM GÌ?”
“TRONG MỘT VÁN BÀI”
Sẽ đăng trong thời gian tới!
No comments:
Post a Comment