Buổi sáng, trên đường đi công tác, nhận được một tin nhắn. Tự
nhiên lại cảm thấy lặng, cái cảm giác khi mình đối diện với một người mà lòng
phẳng lặng như mặt hồ yên ả, không hề gợn chút sóng...
Con người ta vẫn quá nhiều niềm kiêu hãnh!
Mấy hôm trước tình cờ gặp lại vài người cũ, ngồi ăn cơm
chung, thăm hỏi một đôi câu về gia đình, sức khỏe, công việc… trong bụng nghĩ
thầm: “thể nào, rồi cũng: dạo này bận lắm, công việc đoàn thể lu bu, chiều nay
phải đi họp nữa… hôm nào rảnh cà phê... đại loại là vậy. Chiều về nấu cám lợn
thì nói là bận nấu cám lợn! Họp với chả hành”.
Những kiểu người như vậy, họ thường hay đề cao, quan trọng
hóa, cá nhân hóa, có thể là họ thích thể hiện, có thể là họ thích làm màu, làm
nổi gì gì đấy, tôi thì gọi chung họ là những người quá nhiều niềm kiêu hãnh! Gọi
như thế cho đỡ bị chửi!
Trong thế giới này, dưới bầu trời này, một ngày ai cũng chỉ
có 24 tiếng đồng hồ. Dù có là ông trời đi nữa thì cũng ăn, cũng ngủ, cũng đi ị,
và cũng ‘ấy”(trừ những ai F.A). Và để vì phục vụ nhu cầu cá nhân, mà cơ bản là cho
“Tứ khoái” ấy, thế nên con người mới lăn lê bò toài ra mà cày bừa, mà mưu sinh
rồi sinh ra mánh khóe, lừa lọc, gian xảo, toan tính… Rộng hơn là một tập thể, cộng
đồng, xã hội. Với quan điểm của cá nhân, có thể là hơi ích kỷ nhưng theo tôi: hiếm
ai có đủ từ bi và bao dung để làm những việc “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”
trừ khi đó là một toan tính có hệ thống và chịu đấm để mai này được ăn xôi.
Cũng bởi con người ta có quá nhiều niềm kiêu hãnh!
Trong cùng một không gian bé nhỏ, một thành phố chẳng hạn và
một thời gian vừa đủ lâu, người ta sống và đã quá hiểu nhau. Típ người ấy muốn
gì? như thế nào? Chơi ra sao?...tôi vẫn thích những người đơn giản, thích thì cứ
thẳng toẹt ra là thích! Muốn cứ nói là muốn! Đỡ phải đau đầu, suy nghĩ, rào trước
đón sau mệt lắm! Có chăng, nếu năng khiếu diễn đạt tốt, cho "ý tại ngôn ngoại" thì cho nó văn chương, bay bướm…
Và cũng vì quá nhiều niềm kiêu hãnh, nên nhiều người sinh ra
ảo tưởng. Ảo tưởng sức mạnh, ảo tưởng con người, ảo tưởng địa vị và ảo tưởng
thân phận. Mệt nhất là đối diện với những người này, họ cứ như trên mây, họ cứ
như thoát tục, cứ như thần tiên. Kiểu như gặp mấy người biết chút ít, bì bỏm
anh ngữ, chúng ta sẽ hay nghe họ nói chuyện như này: “em còn-phơm(confirm) sớm
cho anh, để anh át(add) vô ka-len-đơ(calendar), còn hông anh can-xồ(cancel), ô
cơ!”. Thiệt là, nghe mà như lấy kim chọt vô lỗ tai.
Nếu mạn bàn về một số đề tài, e sợ lan man mất, tóm lại: Vì đặt
con người vào trong một hoàn cảnh nào đó, ông bà xưa hay dùng từ “Cốt”, cốt thì
như nhau, bản năng(con)như nhau. Họ bắt đầu nắn nót, gọt dũa mình, trang bị, đầu
tư… cho phần người và vì bị nhiễu thông tin nên vẫn còn rất, rất nhiều con người có quá nhiều niềm kiêu
hãnh, kiêu hãnh không đáng có, đến độ lố bịch.
Quay trở lại lúc đọc tin nhắn lúc sáng, tôi tự hỏi: con người "Đã thật với nhau được bao nhiêu?"; cũng là lúc đọc được
trên mạng bài viết khuyên các cô gái: “Đời người rốt cuộc là có thực sự cần đến
tình yêu hay không?” và kết luận: thực ra không cần một người để yêu, mà là cần
một người để thương, để dựa dẫm vào, để được cung phụng… và hãy sống phơi phới cho
chính mình. Cái này cũng là vì kiêu hãnh, kiêu hãnh vì là đàn bà, là con gái
nên có quyền ban phát tình thương. Làm như thằng đàn ông nào nó cũng rệu mục ra,
quỳ xuống đấy chờ các cô, các chị đến mà phát chút tình thương!
Ai cũng có những nhu cầu riêng, bản ngã riêng, vì sinh ra ở
đời và phải lặn ngụp giữa dòng đời nó cơ cực quá, nên con người mới tìm đến
nhau, dựa vào nhau, mang đến cho nhau cảm giác của cái gọi là “tình yêu”. Thứ
xúc tác mà khoa học chưa chứng minh được, nó đủ mạnh để con người bên nhau, yêu-thương,
trọn vẹn nghĩa-tình và mới cùng nhau vượt qua hết được gian khó của cuộc đời
quá ngắn này!!
Tôi tình cờ biết một tựa sách, một quyển tiểu thuyết
"Khi yêu xin đừng quá kiêu hãnh"... Một quyển sách hay, là cảm xúc thật
của những con người thật khi họ yêu, khi họ sống như bằng chính bản năng của
con người họ. Mượn tựa sách để viết một chút, trong cuộc đời nói chung, trong
tình yêu nói riêng: Xin hãy đừng quá kiêu hãnh!
Kiêu hãnh một chút chút thôi(như con gái hờn mát) để làm thi
vị, đừng trịch thượng với ai cả vì mọi thứ đều là phù du, rồi một ngày cũng bỏ
ta mà đi mất. Hãy sống thật, có khó gì đâu một câu nói:
“Anh(em)cần em(anh)!”
“Anh(em) muốn ôm(hôn) em(anh)! (Cái này các cô đọc sẽ nghĩ: “xì! Ôm(hôn) thì làm đại đi, nói thế ai
trả lời). Đấy, người nào có nghĩ như vậy là còn kiêu hãnh đấy! Vốn dĩ, những điều
hết sức cơ bản, như cơm ăn, nước uống, khí thở hằng ngày, hãy nói rằng ta cần
nó, bởi rõ ràng không có nó thì thế giới này đảo lộn mất rồi!
--------------------------------------------
p/s: Đề tài rộng quá, hơi lan man! Sẽ biên soạn lại sau! Có
một số nội dung liên quan chưa đăng kịp. Các bạn thông cảm!
Share, like, g+ để
khích lệ tinh thần các bạn nhé!
No comments:
Post a Comment