Mùa nắng…
Miền Nam chợt lạnh, xác
xơ cả một miền thương nhớ…
Tôi và em có một lời hứa:
“sẽ cùng nhau cà phê ở một góc đường nào
đó!”. Chỉ đơn giản là vậy, cũng xách xe chạy loanh quanh khắp phố Đà Nẵng, để
tìm một góc phố, tìm một vỉa hè. Vừa mưa, vừa lạnh tê tái, thế mà vui; Vui như
kiểu thú ngông ngông thời còn trẻ. Yêu em tôi thấy mình trẻ lại, đôi khi ngớ ngẫn
như tuổi 20, như sáng nay, dậy sớm xách xe chạy loanh quanh, cố tìm một chút cảm
giác lạnh tê tái, mùi cà phê thơm quay quắt niềm nhớ. Nhớ cà phê Long…!
Ngày còn thật trẻ, trẻ
như trâu, yêu không toan tính! Cái kiểu yêu, không hề suy nghĩ trước sau, hệ lụy.
Yêu và thường trau chuốt cho mình mọi thứ thật bóng loáng và hoàn hảo!
Già hơn một tý, cân đo
nhiều hơn! Có nghĩ về tương lai, nhưng chỉ đơn giản là: công việc có ổn không, thu
nhập tốt không, gia đình có hậu thuẫn không. Cố nhồi nhét mọi thứ vào một khuôn
mẫu!
Bây giờ, lại yêu không hề
tính toán! nhưng tình yêu này nhìn đến tận mấy mươi năm sau. Chỉ đơn giản là
yêu! Xấu cũng yêu, đẹp cũng yêu, sướng cũng yêu, khổ cũng yêu… “Tôi trần trụi
và tầm thường, em có yêu không?”
Trải qua nhiều cung bậc của
cuộc đời, tình yêu đôi khi như “đo ni đóng giày” nhưng có lúc lại như một chiếc
khăn choàng nhẹ nơi cổ áo… Thỉnh thoảng em hay hỏi: Vì sao anh yêu em? Cái câu
hỏi mà rất nhiều cặp yêu nhau hay hỏi, và đôi khi lại trở thành trò tra tấn người
mình yêu. Người được hỏi phải gồng mình lên, tìm một câu trả lời nào cho hay, cho
hài lòng người ấy. Mà khổ, lại là hay hỏi.
"Yêu cần phải có lý do
sao? Cần sao?"
Giữa bao người xa lạ, đến
bao giờ bên cạnh một người mà bạn cảm thấy tin cậy, đó là yêu!
Giữa tấp nập người qua, giữa
ồn ào, mà cảm giác như nghe được thấy trái tim người ấy đang đập, đó là yêu!
Tôi nhớ Cà phê Long, là vậy!
Không biết quán cà phê
này đủ xưa và lâu đời đến đâu, người ta đến để tò mò, để thưởng thức. Ngay từ đầu
phố đã nghe thơm lừng mùi cà phê, tôi và em lọt thỏm giữa một không gian náo
nhiệt, ồn ào, chỉ lặng yên bên nhau(có tâm tình, thủ thỉ có khi chẳng nghe được).
Trong khung cảnh bình dị:
giữa chốn xa lạ, nơi góc phố lạ, con người
lạ và những âm thanh muôn thuở của mưu sinh, tôi hít căng mùi cà phê, nhấm nháp
vị đắng và nghe trái tim mình bình yên, nhìn chung quanh bằng ánh mắt thú vị… vì
có em cạnh bên, yên lặng ngắm nhìn.
Thỉnh thoảng tôi cứ chợt
tưởng tượng như hai chúng tôi cứ nắm lấy tay nhau chạy lon ton, đi lon ton… như
2 đứa trẻ, không muộn phiền, không âu lo… Đó là yêu!
Trải qua nhiều xúc cảm của
chính mình, tôi hiểu tình yêu của mình, chỉ đơn sơ và bình dị nhưng đó là rung
cảm riêng của mỗi tình yêu, chỉ biết là tôi yêu em, chỉ biết là trái tim tôi đã
run lên.
Cũng như giữa quán cà phê
Long, cái cảm giác trần tục, náo nhiệt xô bồ, hương vị cà phê pha lẫn đâu đấy
hương tình yêu trong veo và thánh khiết, đủ để tôi nhớ cả một đời.
Cà phê Long, một buổi sáng mưa
và lạnh lẽo!
No comments:
Post a Comment